Thứ Hai, 1 tháng 1, 2024

CHUẨN BỊ CHO PHẦN CỦA MÌNH

Niềm hân hoan trong ngày đầu năm 2024 của tuổi 30 khiến tôi muốn ngồi viết vài dòng. Thứ nhất hân hoan vì xung quanh bạn bè, anh em dần có gia đình. Anh họ đến anh của người yêu, đều đã lấy vợ, giờ đến phần của mình. Mặt khác, cũng có một cảm giác mới mẻ vì hành trình phía trước về nghề giáo của mình còn nhiều điều chưa khám phá hết. Căn bản nếu tự đánh giá thì cuộc sống hiện tại đã bớt thăng trầm và đang dần vào guồng một cách ổn định theo hệ quy chiếu của bản thân. Việc cần làm sắp tới chỉ là cày và cày thôi. 


"Đừng ghét người thắng, hãy ghét trò chơi của bạn"- Đó là điều gần đây tôi lĩnh hội được. Tôi xem cuộc sống của mỗi người giống như một trò chơi, trong đó bản thân họ là nhân vật chính và chúng ta sẽ tương tác qua lại lẫn nhau trong 1 xã hội mở. Có người còn luyện tập, người khác đã rõ luật chơi, có người chỉ muốn ngao du ngắm cảnh, số còn lại cày cuốc để hơn thua level và xây dựng đế chế riêng của họ. Thực sự mẹ tôi đã bươn chải rất nhiều để nuôi anh em tôi lớn và gồng gánh gia đình với ba tôi là một người của nhà nước. Mẹ nói rằng "Mục đích sau cùng của tất cả việc học - đi làm- cố gắng... cũng chỉ là để kiếm tiền. Tuy nhiên đến bây giờ, khi bản thân 30 và trải qua nhiều điều mắt thấy, tai nghe, tự làm và cảm nhận, tôi vẫn có một suy nghĩ rằng ai cũng đúng trong trò chơi của họ, chúng ta vào vai trò riêng và thực hiện sứ mệnh riêng của mình. Bản thân tôi là một người chơi (trong trò chơi của mình) khá thích ngao du và cũng đôi phần thực tế. Vì sao tôi tự tin ư? Vì tôi đã dành khoảng 8 năm đi học, nên giờ có thể nói rằng không sợ thất nghiệp vì sở hữu nhiều kỹ năng trong công việc bản thân tôi có thể đáp ứng. Có thể nói tôi đã nắm khá rõ luật chơi của trò chơi cuộc đời mình (với người khác tôi không rõ). 

Thực sự nghe và cảm nhận lời mẹ nói cũng đã nhiều, ngộ ra nó cũng đúng đấy chứ. Một mình tôi không thể nói bất cần mọi thứ, mà sau cùng cũng cần đến sự giúp sức (ngoài bố mẹ) của nhiều người trong họ hàng. Điển hình khi bạn đám cưới, bạn không thể tách rời được họ hàng vào dịp này. Dù mối quan hệ của gia đình bạn với họ hàng có thế nào đi nữa thì ở xã hội này, trò chơi này của bạn, điều đó không thể thiếu. Và rồi, điều gì đến cũng sẽ đến thôi, chúng ta tiếp tục duy trì truyền thống gia đình, những cái tên vô hình nhưng biết nói. Ở trong gia phả này, chúng ta là một nhánh cây, và khi ta gục ngã, gia đình luôn dang những cánh tay. Vì huyết thống, vì những người đứng kế bên lúc ta gục ngã, người đọc điếu lúc ta mất, tất cả họ đều là người trong gia đình. 

Phần của tôi ở từng giai đoạn cuộc sống vẫn còn nhiều. Khi bé, tôi chuẩn bị sách vở để đến trường. Khi lớn, tôi chuẩn bị tài liệu để đi dạy. Khi đến tuổi, tôi chuẩn bị tiền của để cưới vợ. Sau này, tôi chuẩn bị tiền của và kiến thức cũng như sức khoẻ để sống với gia đình riêng của mình, nuôi dạy con cái. Đứng tuổi hơn, tôi chuẩn bị một tinh thần cũng như sự nhẫn nại đối với ba mẹ già ... Tất cả mọi sự, trước hết hãy chuẩn bị cho phần của mình. 

Thứ Tư, 27 tháng 9, 2023

BIẾT RÕ VẪN KHÓ ĐI

Đoạn đường mình đang đi dù đã được vạch sẵn, nhưng đến lúc rẽ vẫn cần phải rẽ, đó là cách cuộc sống vận hành. Lấy chồng lấy vợ cũng vậy, khi bạn cảm giác hòa hợp và muốn lấy một người, thì chưa chắc đó là cảm giác cố định và mãi mãi. Chúng ta trên con đường đi tìm chính mình cần phải lựa chọn rất nhiều. Chỉ mong hòa thuận không xích mích đã là tốt lắm rồi. Hiểu được nguyên tắc ấy, cuộc sống sẽ bớt nhiều phiền toái và thất vọng hơn. 

Có những con người đằng trước nói cười, sau lưng dè bỉu dù mình đã cố gắng cho đi bản thân mình trước. Tôi đôi khi nghĩ rằng nếu muốn được tôn trọng, trước tiên mình phải học cách tôn trọng người khác. Tuy vậy, nhiều người như kiểu phản xạ tự nhiên của một loài hung dữ nào đó, thịt đưa ra trước mặt thì ngấu nghiến nhai thôi. Chung quy cũng thuộc về lợi ích cá nhân cả. Khi mọi thứ êm xuôi, những người ấy hoà mình vào chung vui, nhưng khi gặp chuyện, họ sẽ chọn việc nhẹ nhất hoặc tìm cách thoái thác. Ở tuổi này, tôi biết có những người vẫn sống với đam mê của mình như vậy đấy. Tại sao còn sức không làm đi? Tại sao chỉ nghĩ đơn giản có người làm sẵn cho mình? 

Bàn về sức mạnh trí lực. Những người đạt đến cảnh giới chỉ với vài lời nói đã xoa dịu được người khác, tôi thấy đã nhiều. Tuy nhiên những năm gần đây mới làm việc trực tiếp với một người. Bà ấy thực sự là một người có sức mạnh trí lực đáng nể. Mặc dù dành nhiều thời gian theo dõi và học hỏi, tôi cũng chỉ đúc kết được vài điều:

1. Thực sự sức mạnh ngôn từ đáng để học hỏi và áp dụng. Tuy nhiên,  lạm dụng nó khiến bạn có thêm nhiều kẻ thù. Mình nói 1 từ, nó sẽ bay 1 hướng, mình nói 8 từ thì nó sẽ bay 8 hướng, và tất nhiên kèm theo đó là những ý kiến không hay. Tôi biết bà ấy tuổi đã cao nhưng vẫn năng nổ và xông xáo, lăn mình vào công việc.

2. Thực sự chỉ cần nói lúc nên nói, tôi lựa chọn làm một người kiệm lời và chỉ nói khi cần, lời nói phải đủ trọng lượng, đủ khí chất, đủ thuyết phục để người khác nể. 

3. Sự tận dụng tối đa sức mạnh ngôn từ kèm theo đó là những hệ luỵ, làm người khác cảm giác họ đang bị lôi kéo vào một phe phái nào đó mà khi dứt ra, kết quả khôn lường. 

Đúc kết lại, có những con đường dù biết rõ vẫn khó đi. Cho dù vậy, hãy mạnh mẽ đi qua và đánh đổi những thứ cần phải đánh đổi và làm những việc phải làm. Con người bạn được định hình qua thời gian và lựa chọn mà bạn đã thực hiện.

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2023

NHỮNG NGƯỜI CÓ CÙNG HOÀI BÃO

Tôi biết trên con đường mình đang đi có khá nhiều thứ cản chân, tuy đã xác định đúng nó là chặng đường mình sẽ gắn bó nhưng chắc gì mình đã phát huy đúng sở trường? Chưa kể đến sở thích mỗi người sẽ thay đổi theo thời gian, tôi chỉ có thể chắc chắn về bản tính của mình, năng lực mà mình nắm giữ và những giá trị cốt lõi làm nên bản thân mình. Những thứ khác có thể thay đổi nhưng những điều đó sẽ còn mãi với thời gian. Vì tôi biết rằng Thói quen tạo nên tính cách và tính cách tạo nên số phận. Chỉ biết rằng tôi luôn bận bịu với một thứ gì đó, thời gian nghỉ ngơi duy nhất không phải là khi tôi nhắm mắt, mà khi tôi thực sự mệt và đã chìm vào giấc ngủ. 

Đôi khi tôi cũng nghĩ về việc liệu thân xác và tâm hồn của mình nó có khớp với nhau hay không? Khi muốn làm nhiều thứ nhưng cơ thể rệu rã này không cho phép nữa. Vẻ ngoài của mình nó có khớp với tính cách hay không? Rồi lại quay về La Mã khi chốt lại rằng thôi thì cũng 30 rồi, người lạ nghĩ gì về mình ít nhiều không quan trọng, điều quan trọng là mình có vui vẻ với việc mình làm và mình có ích không, gia đình có bình yên mạnh khoẻ không? Cao sang hơn nữa chuyện tình yêu có êm ấm không là được. 



Quá khứ chúng ta là ai không quan trọng, có thể kể với một người lạ bạn gặp đâu đó trong quán bar, nơi góc đường hoặc trên chuyến bay nào đó đi du lịch nơi xa, không quan trọng. Quan trọng bạn còn nhớ nó, quan trọng bạn biết để dành nó ở một góc, và quan trọng hơn cả là bạn vẫn đang vui sống, tiến lên từng ngày. Chúng ta sinh ra với một sứ mệnh định sẵn là một ai đó trên đời, với một mục đích nào đó mà chính bản thân đang hoặc đã tìm ra. 


Những người bạn và những người đồng nghiệp tuổi 30 của tôi có chút khác so với những năm tuổi mới lớn. Khác ở chỗ ánh mắt của họ biết nói, cũng có lúc, tôi đoán ra nó, nhưng đa phần, mọi người đều cởi mở và thật lòng hơn trước. Có thể do ngần ấy năm tôi chắt lọc nên những mối quan hệ cũng xoay quanh tôi chừng ấy, những ngọn lửa len lỏi cháy sáng xung quanh tôi vẫn còn. Cũng còn một vài mối quan hệ nuôi dưỡng tâm hồn, những nhóm bạn vẫn còn duy trì, vì một mục đích nào đó, hoặc không vì mục đích lợi ích nào cả, chỉ là để nuôi dưỡng tâm hồn. 


Tôi đúc kết lại được một điều thế này: càng lớn, bạn lại càng tìm được những người cùng chí hướng, cùng tính cách, cùng sở thích và có thể cùng chung nhau niềm vui, vượt qua khổ ải cùng nhau và tinh thần ngày càng mạnh mẽ và khắng khít. Cảm giác nhắn một tin sau đó cả team tập hợp cùng làm việc trong 1 buổi, lần đầu tôi mới trải qua (không tính những năm đèn sách haha). Chúc cho ai đọc được bài viết này cũng đang đi trên hành trình tìm lại chính mình, tìm được những người xung quanh phù hợp với mình nhé!

Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

MIỀN KÝ ỨC SAI LỆCH

Có bao giờ bạn công nhận hoặc từng công nhận, hoặc hoàn toàn công nhận rằng chính chúng ta cũng chưa hiểu hết bản thân chúng ta không? Tôi là một người sống và muốn để lại cho đời một thứ gì đó, bằng chứng là tôi đã viết blog, tôi đã hát, đã quay phim, chụp hình những khoảnh khắc đáng nhớ và thậm chí để chúng riêng trong một ổ cứng những bức ảnh từ 2013 đến giờ. Tôi rất sợ một ngày thức dậy và không còn nhớ mình là ai hay mục đích sống của mình là gì nữa. Những bức ảnh, những dòng tâm tư hay những bài hát nhắc tôi nhớ rằng cuộc sống mà tôi đã và đang trải qua thực sự có ý nghĩa và tôi đã là một phần gì đó của xã hội này, hoặc ít nhất là nhân vật chính của cuộc đời mình. 

Tôi làm vậy chắc hẳn phải có lý do của riêng mình. Có thể là tôi công nhận trí nhớ mình kém hơn mọi người, cũng có thể do tôi xem việc lưu trữ và sản xuất một sản phẩm mang thương hiệu cá nhân là một sở thích. Tuy nhiên, sau khi đọc qua một vài  cuốn sách tâm lý học, tôi xem đó là một hiện tượng mà tôi tự đặt tên: Miền ký ức sai lệch. 

Vậy nó là gì? Mọi người thực sự đã trải qua nó hay chưa? Xin thưa rằng ai cũng ít nhất phải trải qua nó một vài lần trong đời trừ khi bạn có một người, hay một chiếc camera ghi hình bạn từ lúc mới sinh ra đến lúc bạn mất đi để làm bằng chứng mỗi khi có một sự kiện nào đó xảy ra. Bạn biết đấy, mỗi ngày trôi qua chúng ta trải qua biết bao nhiêu sự kiện trong cuộc sống từ đơn giản đến phức tạp, bao nhiêu sự nhầm lẫn hoặc hiểu lầm được minh oan, bao nhiêu tội lỗi tiếp tục được gây ra bởi sự đãng trí của chúng ta? Và quan trọng nhất là: Bao nhiêu sự thật về quá khứ đã bị bóp méo một cách vô thức? 


Tôi có câu chuyện thế này: Khi bé tôi có một sở thích (chắc chỉ xảy ra trong vòng vài tháng) là mỗi lần xem cải lương tôi sẽ khóc, không cần biết chương trình cải lương đó diễn ra ở đâu và xung quanh tôi đang có ai, miễn là nghe tiếng cải lương hoặc thấy chương trình cải lương là tôi sẽ khóc thật to. Làm sao tôi nhớ được ư? Là do mẹ tôi kể lại, ba tôi đồng ý với việc đó và cũng không giải thích gì nhiều, những người nghe mẹ tôi kể lại cũng gật gù đồng ý và ghim rằng hồi bé tính nết của tôi mặc định nghe cải lương là sẽ khóc rất to. Nhưng thật sự là, trong một dịp tình cờ tôi nghe được từ một người hàng xóm nói rằng hồi xưa tôi cũng khóc khi nghe đến chương trình cải lương, nhưng là do lúc đó tôi đang mếu máo để cố gắng đòi một món đồ hay làm một việc gì đó thôi. Sau khi nghe những lời đó, tôi chợt cảm thấy ký ức của mình có chút gì đó không vững vàng, thật sự là tôi không nhớ gì và cũng chỉ nhớ vắn tắt rằng ừ thì mình có đôi lần khóc khi nghe thấy chương trình cải lương ở đâu đó. Tôi bắt đầu hoài nghi lời của mẹ và sự công nhận của mọi người xung quanh về ký ức của mình. 

Có một sự thật là, khi thông tin ký ức gốc của bạn được đưa ra, chỉ có vài người hoặc duy nhất một người làm chứng cho sự kiện đó, và tất nhiên khi bạn lớn lên bạn sẽ không nhớ nổi sự kiện đó như thế nào, nhưng người làm chứng đó nếu hay nhắc về nó thì bạn sẽ hình thành nên một vùng ký ức khá vững chắc. Tức là nếu mẹ tôi đã nhớ sai hoặc khẳng định sai lầm từ một khoảng thời gian ngắn tôi vòi vĩnh một thứ gì đó, mà suy ra tôi hồi bé là một người ghét cải lương, thì quả nhiên tôi tự khẳng định mình là một người khi bé rất sợ nghe cải lương. 



Nghe có vẻ đơn giản dễ hiểu và vô hại đúng không nào? Nhưng khi bạn lớn lên và trải đủ nhiều, bạn sẽ sớm thấy lạnh tóc gáy vì hiệu ứng đó được gọi là hiệu ứng "tẩy não". Tôi nói một cách ngắn gọn thế này. Một ngày đẹp trời nọ bạn và một người xảy ra tranh luận, dẫn đến cãi vã xem ai đúng ai sai, và cuối cùng lý lẽ của bạn đúng nhưng chỉ là 40% đúng của cuộc tranh cãi, còn người kia có lý hơn đôi chút vì nhiều dẫn chứng hơn chẳng hạn, thế là cuộc cãi vã kết thúc. Theo suy luận thông thường thì hai bạn đều có lý và chẳng ai phải ê chề. Nhưng người làm chứng ( tức là người cãi vã với bạn ) nói thầm, nói sau lưng, nói với những người đang bênh vực bạn rằng lý lẽ đó sai lầm, dần dần bạn trở thành một kẻ thua trong cuộc cãi vã đó, đúng nghĩa đen! 


Nếu bạn kịp thời phát hiện ra thông tin lan truyền đó và lập tức đính chính với kẻ gây ra thông tin sai lệch, bạn có khả năng gỡ hoà và giữ lại được danh dự. Còn nếu xui, hoặc bạn đang bận bịu với việc khác và bất chợt một ngày mọi người ủng hộ bạn chợt quay lưng nhìn bạn bằng ánh mắt hoài nghi, thì chúc mừng, họ đã bị tẩy não thành công và bạn đã bị thua trong cuộc chiến một cách hoàn hảo không ngờ đến. Công thức là: đưa ra những tin đồn giả từ một sự kiện nào đó, tất nhiên là những tin đồn đó phải có lý, và rằng nó nằm trên bờ của sự ngờ vực mà người ta đang phân vân chưa biết nghe theo ai, và lặp đi lặp lại những tin đồn đó mỗi lần người nghe quan sát đối tượng, cho đến khi họ hoàn toàn đồng ý với tin đồn giả. 

Giải pháp ư? Nếu bạn nghĩ cuộc tranh luận đã dừng ở đó và okay 40-60 và bạn không nhất thiết phải thanh minh, thì hãy khoan đã, bạn nên công tác tư tưởng với những người ủng hộ quan điểm của mình thường xuyên. Không cần vồ vập hỏi han, chỉ cần nhắc lại khi có dịp rằng bạn ủng hộ quan điểm đó và xem rằng những người ủng hộ bạn còn giữ nguyên ý kiến đó không hay có một thay đổi nào đó trong tâm trí, mà điều này không phải ai cũng kiểm tra được, vì chúng ta đang sống trong một xã hội bận rộn bao nhiêu việc phải làm đúng không nào? Hoặc bạn buông xuôi khi thua trong cuộc chiến thao túng tâm lý này và để nó làm tiền đề để mỗi khi bắt đầu một cuộc tranh luận khác trong tương lai, chẳng còn ai nghe bạn và ủng hộ quan điểm của bạn nữa. 

Thực ra, trí nhớ của con người mong manh hơn ta tưởng, chúng ta rất dễ mắc sai sót, dễ bị tác động ngay cả những người có trí nhớ tốt. Chẳng thế mà chúng ta hay có xu hướng cần người làm chứng cho mọi sự kiện dù là nhỏ nhất đấy thôi! Từ khoảnh khắc bạn cùng ai đó làm chứng cho một sự kiện nào đó, chúng ta đã phó mặc miền ký ức đúng của chúng ta vào tay người khác rồi. 

Thứ Năm, 20 tháng 4, 2023

CHẤT LIỆU CUỘC SỐNG

Tôi tự hỏi, nếu một ngày bạn chọn được đúng nghề, đúng người, đúng sở thích mà mình muốn thì duy trì chúng như thế nào? Hẳn là cần một chất liệu nào đó để duy trì chúng chứ nhỉ? Dù là bất cứ thứ gì.  

Vâng nếu đang nói đến đam mê, thì bạn vẫn còn là những người nằm trong số đang tìm kiếm hoặc là đam mê hoặc là công việc kiếm ra tiền. Còn khi chỉ bàn về làm thế nào để duy trì đam mê đó thì chúc mừng, bạn đã đến với tuổi 30! 

Con số 30 tưởng chừng chẳng có gì đáng kể nếu bạn coi mình đã đi được một phần ba chặng đời, nhưng lại khá là to tát nếu chúng ta chỉ coi như có 60 năm cuộc đời, nếu sau 60 năm đó bạn vẫn chưa có gì trong tay hoặc bạn vẫn chưa biết mình thích gì thì mới thực sự là đáng buồn. 

Vậy điều gì giúp cho bạn vượt qua sự mệt mỏi thường nhật khi đã chìm sâu vào công việc và guồng quay cuộc sống? Tôi không nói đến lương tháng hay đồng tiền, mà đang nói về sở thích và chuyên môn, bạn làm thế nào để duy trì nó và giữ vững phong độ thường ngày? Theo tôi nghĩ có một vài yếu tố nhất định mà chúng ta nên xem lại và nên tham khảo qua: 

1. Cần tìm kiếm chất liệu cho mọi thứ: 

Well, nghe hơi lắp ráp nhưng chắc nhiều người sẽ hiểu rằng con người chúng ta là một thực thể sống nhờ vào sự tương tác và giao tiếp cho dù đó là bạn đang ở với ai hoặc ở một mình. Chúng ta giao tiếp với người thông qua những cuộc trò chuyện, những tin nhắn, những cuộc gọi, những trò chơi nhóm hoặc các trang mạng xã hội, kể cả khi vô chùa tu thì bạn cũng cần giao tiếp với thầy chùa (cười). Từ đó bạn sẽ có những mối quan hệ, những lời hứa, những lời động viên và những lời khuyên mà bản thân chưa nghĩ ra, chưa khám phá hết để rồi cải tiến bản thân trở thành một con người tốt hơn (nếu bạn nhìn ra và chịu thay đổi). 

Khi bạn đã đi làm và đang làm trong một môi trường mong muốn, chúng ta cũng cần không ngừng tìm kiếm chất liệu để cải tiến bản thân, cải tiến kỹ năng và trình độ của bản thân, để phù hợp với môi trường, hoặc để trở thành người tiên phong chẳng hạn? Bạn làm ngành nghề kế toán, thì sẽ bổ sung kiến thức bằng những tình huống kế toán hoặc những kỹ năng kế toán mà mình hỏi người tiền bối, hoặc trong sách vở hoặc báo đài hoặc internet. Bạn đi dạy thì sẽ biết mình cần bổ sung kiến thức giảng dạy thông qua đâu, hoặc từ ai nếu bạn thực sự muốn phát triển bản thân, đừng trở thành một con người sáng đi làm tối về nghỉ ngơi và lặp lại điều đó một cách thường xuyên mà không học được gì hoặc trải nghiệm điều gì mới mỗi ngày. 

2. Cần áp dụng, thử nghiệm hoặc thử thách cải tiến bản thân: 

Nghe như self-help nhưng thực sự tôi đang dần hoàn thiện bản thân theo cách đó, không nhanh chóng vồn vã hoặc đi tắt đón đầu, là một người dần cải tiến, chấp nhận thử thách trong khả năng. Tôi rất cần những chất liệu và hàng tá thông tin mỗi ngày thông qua tương tác với mọi người, học hỏi thông qua việc dạy, việc giao tiếp với học sinh và phụ huynh, những giờ học kỹ năng khác nhau. Ví dụ việc học thủ công đối với nhiều người chỉ đơn giản như xé giấy dán tranh hoặc tô màu, còn tôi sẽ tìm kiếm chất liệu trên các trang mạng để biến nó thành một tiết lắp ráp hoặc hướng đến các kỹ năng trong phạm trù STEM (Khoa học- Công nghệ- Kỹ thuật- Toán học), hướng đến những điều đó, tự nhiên một ngày bạn sẽ trở nên tối ưu, tuy không hoàn hảo những bạn là chuyên gia trong lĩnh vực đó. 


3.  Đối mặt và vượt qua những thứ độc hại theo cách riêng của mình

Ví dụ bạn sẽ có lúc phải đối diện với một học trò, một người đồng nghiệp, một phụ huynh hoặc một khách hàng khó chịu, luôn soi mói hoặc cản chân, làm đủ mọi cách để mỗi lần nhắc đến bạn là những người xung quanh sẽ có một ánh nhìn khó chịu hoặc ít nhất là dè dặt. Nhưng tin tôi đi, tốt gỗ sẽ hơn tốt nước sơn. Tôi biết xung quanh tôi có những người như vậy, nhưng dường như họ chưa đủ nhanh nhạy hoặc EQ và IQ chưa đủ để vượt qua ranh giới ấy (ranh giới của sự chấp niệm và dèm pha). Họ vẫn luôn trên tinh thần làm điều tốt, giúp đỡ mọi người và chia sẻ khó khăn khi cần, nhưng đến cuối cùng cái họ nhận được vẫn là la mắng và xem thường. Thực ra là vì sao? 

Tôi từng thử nghiệm nhiều cách tiếp cận khác nhau với những người này, thử trở thành một người tốt với họ, một đối trọng với họ, một người luôn dè chừng họ, một người vồn vã với họ... Suy cho cùng, những người tốt -chưa-đúng-cách đó sẽ trở nên mạnh mẽ vì họ cho rằng chẳng ai tốt lại với họ, và rằng họ đã phải trải qua quá nhiều áp bức mà không nghĩ rằng: Hãy cứ mạnh mẽ nhưng với một cách khéo léo hơn thì mọi thứ sẽ khác. Mà thường là họ sẽ chọn hẳn về một phía để thể hiện rõ họ là một người như vậy chứ không cố gắng làm gì nữa. 

Việc chấp nhận thử thách theo cách tôi nói ở đây là mọi thứ, từ việc mời lơi một ly nước cho đến việc những lời đàm tiếu sau lưng bạn được chính bạn nghe lại từ một người nào đó khác. Bạn sẽ vượt qua nó như thế nào hay để nó trôi thẳng ra biển cho sóng đánh tiếp? Điều này cần thực nghiệm tâm lý với một đối tượng cụ thể nhiều lần để hiểu ra cách nên xử sự với họ ra sao cho đúng. 

Vậy đấy, nhiều người chưa hoặc cố tình không hiểu rằng chúng ta đang sống nhờ những chất liệu rất riêng chỉ có trong môi trường chúng ta làm việc, vậy tại sao cứ tỏ ra rằng mình là một con cừu hoặc một con sói nào đó, hoặc là một chiếc vương miện chờ ai đến lấy và đội lên đầu? Tại sao vậy? Hãy trả lời những câu hỏi sau để hiểu rằng bạn nên ở lại hay nên rời đi trong một môi trường nào đó: 

Bạn có thích việc bạn đang làm không? 

Bạn có cảm thấy bạn thân mình có ích với môi trường mình đang làm không? 

Bạn có nhìn thấy tương lai mình là một ai đó trong môi trường mình đang làm không? 

Ai cũng có mục đích cho việc làm của mình, ai cũng có niềm vui trong việc làm của mình, hãy trải qua một ngày để tối về ngẫm nghĩ rằng ta vẫn trả lời tốt ba câu hỏi trên thì bạn sẽ yên tâm với việc mình đang làm. 

Thứ Hai, 3 tháng 4, 2023

ĐỜI LÀ MỘT SIÊU THỊ

Thực ra chúng ta đang sống trong một vòng tròn đầy ắp những thứ mình đã xây dựng bấy lâu nay. Chúng ta bận rộn với việc làm, bận rộn với gia đình, bận rộn với thú vui thậm chí bận đi ngủ. Bằng cách này hay cách khác, chúng ta vẫn quay cuồng với mọi thứ xung quanh chúng ta. Đến một ngày mất một thứ gì đó chúng ta mới suy luận ngược lại liệu mình có cần thứ đó hay không. 

Vậy với việc xoay quanh những thứ khiến chúng ta bận rộn cả ngày, liệu có thể phân biệt những thứ chúng-ta-muốn và những thứ chúng-ta-cần để nâng cao năng suất làm việc hay không?  


Thử tượng tượng bạn là một người đã có khá đầy đủ những thứ về vật chất, tinh thần và trí tuệ. Bạn bước vào siêu thị cuộc đời và chọn một món, nhưng bạn không thể dùng tiền để mua những món đồ này mà chỉ có thể đánh đổi bằng những thứ khác- những gì mình đã có hay còn gọi là những tài sản vòng tròn của bạn. Lâu lâu hãy thử vào lại một lần, và cập nhật giỏ hàng đó xem những thứ đó bạn còn cần hay không. Bạn sẽ dễ dàng nhận ra rằng những thứ trước đây bạn từng tưởng nó rất cần thiết hóa ra thực sự vô nghĩa. 


Theo logic như vậy, bạn chỉ cần lập ra một vài danh sách những thứ bạn mong muốn trong tương lai gần và cái giá phải trả để đạt được nó. Tôi muốn giảm 10 ký- đồng nghĩa với việc tôi ăn bớt đồ ăn béo và bớt ăn khuya lại. Đơn giản như vậy đấy, việc còn lại là làm thôi. Vậy đấy, nhưng bạn biết điều gì là quan trọng với bạn và bạn cần điều gì chưa? Rõ ràng khi bạn là một người thích lên kế hoạch mọi thứ thì bạn sẽ hiểu rất rõ. Trong trường hợp bạn là người thích tận hưởng cuộc sống và không quá quan trọng đến những vấn đề tiểu tiết thì sao nhỉ? Vậy thì chỉ cần nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ gắn bó với nghề nghiệp gì với công việc gì và điều đó cần những thứ gì để tốt lên là được. 

Tôi đã từng học tiếng Anh theo cái kiểu không cần phương pháp gì cả, từng rất ghét kỳ thi Ielts và thích gì đọc nấy. Cái tôi có được bây giờ không chỉ là một nguồn kiến thức rộng lớn mà nó là một bộ khung vững chắc. Đổi lại không chủ đề nào hay thứ gì tôi biết sâu cả. Nhưng tôi biết tôi thiếu cái gì và đào sâu lên. 

Sau đó tôi sẽ cân nhắc đến khả năng của mình, nếu mình có thể gắn bó với quá trình đó lâu dài hay không bằng việc xem mình có thích làm nó ngày này qua tháng nọ hay không và làm nó bao lâu thì nản. Cụ thể thì tôi chỉ có một vài sở thích xoay quanh sau ngần ấy năm nghiên cứu và trải nghiệm: ca hát, vẽ vời, xem phim, nghe nhạc, dạy học, chơi game. Tổng hòa những mối liên quan giữa những sở thích đó tôi gọi mình là một người thích sự đa dạng của cuộc sống. Điều này tưởng chừng như thú vị và có chút phi thường nhưng thực sự là một thảm họa nếu bạn hiểu về nó. Bởi vì một nghề cho chín còn hơn chín nghề. Theo tôi, làm gì cũng vậy, bạn càng làm ít việc, tay nghề của việc đó càng được nâng cao. Hoặc bạn biết nhiều thì hãy đi làm quản lý cho rồi. 

Nhưng suy cho cùng, với vai trò là một người mua sắm thì bạn có thể là bất cứ ai. Bạn chính là thuyền trưởng trên con tàu của mình. Bạn có thể bẻ lái khi gần đến đích hay đi tiếp sau khi đến đích cũng được. Cuộc sống là một chuỗi những thứ tương đối và đánh đổi. Bạn biết mình đang ở đâu và bạn đang hài lòng với cuộc sống của mình không? Điều đó mới quan trọng. 

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2023

ĐẾN BAO GIỜ?

Thấm thoắt cũng nhận việc được gần nửa năm. Rời xa những cuộc nhậu, những ngày tháng bên máy in giấy, bên bìa trình ký văn phòng, bên bàn máy tính cố định, với những người đồng nghiệp nơi công sở. Rời xa những ngày đi công trình, nhận 1 lô hàng máy lạnh từ sáng đến chiều 7 chiếc xe tải, những tối mất ăn mất ngủ vì khách gọi than vãn và xử lý công việc căng thẳng dù đang chạy xe máy trên đường. Học về điện lạnh và đi công trình, bán máy lạnh, cho đến tiếp bia các sếp ở những nơi xa xỉ, những cuộc gọi mà họ còn chẳng thèm nghe máy và phản hồi khi chưa biết sếp mình là ai hay số má ra sao. Những ngày tháng chạy deadline vì vài đồng bạc, nhận những công việc mà đáng lẽ mình không thèm làm cơ, mình vẫn làm, với một tư tưởng đơn giản là việc làm lúc bấy giờ có dễ đâu. Ngay cả những người thuê mình, thấy họ còn không trụ nổi, thì đòi hỏi điều gì từ một công việc đây. Rồi quay về dạy thêm, dừng TESOL. Cũng tạm rời xa luôn những tháng ngày buồn tủi bệnh viện, tản bộ quanh những dãy phòng lạnh lẽo với 2 màu trắng và xanh da trời (giường bệnh và đồ bệnh nhân). Những ngày tháng ấy, nói đúng hơn là năm 2022 với nhiều biến cố, những người bạn, những công việc trải qua, những suy nghĩ cả tiêu cực lẫn tích cực, những cuộc trò chuyện...cảm giác như mình đang sống một cách nghiệt ngã và quay trở về với bản ngã của mình, mọi thứ vật chất trong tư tưởng của mình khi ấy đều hữu hạn và phù du. 

Đó là quãng thời gian đáng nhớ nhất của cuộc đời cho đến giờ. Nhận dạy Bình Dương đến giờ vì chút tình nghĩa lúc ấy. Biết rằng công việc nào cũng đáng quý, đồng tiền nào cũng đáng trân trọng, và con người đôi khi cũng cần mạnh mẽ lên một chút, sau này nếu không ở một mình, thì sẽ phải có gia đình riêng, phải mạnh mẽ để ít nhất có người còn dám tin tưởng mà dựa vào. 

Thực ra cuộc sống ở độ tuổi mình càng lớn, nó càng đơn giản. Đơn giản hơn ở chỗ chúng ta lược bớt những thứ được coi là vô bổ và làm việc hiệu quả hơn. Hiệu quả hơn tức là giảm bớt thời gian làm việc nhưng tăng hiệu suất công việc. Cũng giống như việc giải một bài toán, thường có 2 cách : Diễn dịch và Quy nạp. Người làm theo hướng quy nạp chú trọng trải nghiệm hơn, và sau đó đúc kết thành kinh nghiệm sống của bản thân. Còn người theo hướng diễn dịch sẽ dựa trên chân lý và kinh nghiệm sống có sẵn để suy luận và đi theo hướng tốt nhất. Tôi từng đọc qua rằng Diễn dịch luôn hiệu quả hơn Quy nạp vì khi ta đúc kết mọi thứ bằng kinh nghiệm, sẽ có nhiều yếu tố chủ quan và chúng ta sẽ bị mất cảnh giác, hoặc không thèm cập nhật những khái niệm mới. Điều đó cũng đúng vì tôi đang trải nghiệm cuộc sống theo hướng từ kinh nghiệm mới đúc kết chứ không như những người khác, đổ xô theo hướng có tiền nhiều thì làm. Đồng ý họ sẽ thành công, có điều bản chất con người cũng sẽ thay đổi. Họ sẽ chấp nhận nhiều thứ xảy ra trong cuộc sống hơn tôi. Đến khi nào tôi sống được như họ ư? Chắc cũng có thể lắm, trong tương lai, khi tôi cảm nhận rằng bản thân đã trải nghiệm quá đủ haha. 



Thứ Tư, 10 tháng 8, 2022

Những người tiên phong

Những ngọn núi vốn dĩ ám ảnh tôi là do những vết rạn nơi mạn sườn, những đốm tuyết loang lổ để lộ ra những phiến đá rắn rỏi hình thù kì dị, nhìn sơ đã biết do vết tích của thời gian tạo thành. Nhưng tôi biết, điều tôi luôn né tránh luôn nằm ở đó, nó vẫn ở đó bao nhiêu lâu nay chẳng hề thay đổi dù tôi có chọn đi một con đường vòng, hay phân tích vấn đề ở nhiều góc độ. Chỉ 2 từ: Đỉnh núi!



Tôi biết rằng tự thành lập doanh nghiệp hoặc mở một trung tâm tiếng Anh nằm ngoài khả năng của bản thân, tuy muốn nhưng khi đến lúc, tôi vẫn tìm một con đường vòng và cho rằng mình chưa đủ tầm hoặc chưa đủ năng lực. Có những bạn trẻ đã mở trung tâm và làm chủ từ lâu, họ có nhiều trăn trở hơn tôi? Họ tính toán giỏi hơn tôi? Hay đơn giản họ có tiềm lực tài chính? Sau khi phân tích vấn đề, tôi lờ mờ hiểu rằng: Một đứa trẻ mê xe đạp, đến một ngày, cuộc sống của nó sẽ xoay quanh những chiếc xe đạp, có thể nó có tiền và tự mua lấy một chiếc, hoặc trao đổi, hoặc được tặng, thậm chí, trong một suy nghĩ điên rồ nhất: nó đoạt giải quán quân cuộc đua xe đạp và được tặng một chiếc xe mới


Khi bạn xoay quanh một điều gì đó, cuối cùng bạn sẽ đạt được nó, bạn lao vào nó, rồi một ngày bạn cũng sẽ có một thành quả gì từ nó mà thôi, quy luật đơn giản lắm! Những người muốn mở trung tâm, họ sẽ trăn trở về việc mở trung tâm, họ hỏi những người đang làm chủ trung tâm, hỏi những người đã từng thất bại trong việc mở trung tâm, và rồi thử nghiệm mô hình của riêng mình. Khá hơn, họ sẽ tham gia hội thảo doanh nghiệp về giáo dục, tham khảo ý kiến nhiều chuyên gia từ đó, hoặc đăng ký học những khoá quản trị doanh nghiệp ngắn hạn để áp dụng cho mô hình của mình. Vấn đề của tôi là tôi giậm chân tại chỗ. Vậy đấy! Khi bạn nhắm lên đỉnh núi, bạn nhìn nó và muốn một ngày sẽ đặt chân lên đỉnh đó, bạn sẽ làm được!


Quay trở lại vấn đề của bản thân. Việc mở trung tâm đối với tôi là quá to tát vì những việc bản thân phải (hoặc sắp sửa) làm. Do vậy, sau một giai đoạn vùng vẫy, tôi lại tìm đến một tập thể để lại cống hiến. Nhưng lần này, tôi thực sự là một trong những người-tiên-phong. 

Tôi biết, à, mà tôi chắc rằng, mọi chuyện ban đầu sẽ luôn khó khăn. Với kinh nghiệm làm việc bao nhiêu năm của bản thân, sau 1-2 ngày trăn trở là tôi có thể đưa ra quyết định ở hay đi, lần này tôi quyết định ở. Tôi cho rằng chẳng còn gì trên đời này làm khó mình hơn lựa chọn sinh- tử. Chú tôi đã từng nói, "nhảy xuống- hay quay đầu lại đối mặt". Tất nhiên tôi không đến mức như ông chú đáng kính của mình từng làm. Tôi sẽ vùng vẫy trong môi trường của mình- như ông chú nói: hãy là chính mình, vì khi là chính mình mới cống hiến và chiến hết mình được. Bản thân tôi ư? Tôi là người thế nào? Tôi lại nhìn lại bản thân mình một lần nữa. Tôi nhận ra mình vẫn là chính mình trong khi đang vùng vẫy và cảm giác bấp bênh, nên khi vào tổ chức mới, mình ban đầu hơi bị lạc lõng trong suy nghĩ lựa chọn. Thực sự ra, chẳng có lựa chọn nào ở đây cả, mình đã là mình, thì đi hay ở, chỉ là thời gian. Cho bạn 1 ngày bạn nghĩa chưa ra thì có cho bạn 1 năm, bạn vẫn nghĩ chưa ra. Điều gì vốn dĩ dành cho mình, chẳng cần đến nửa tiếng cũng có thể trả lời. 



Trong lúc gia nhập tổ chức mới, vẫn còn những lời chào mời ngon lành đến từ tổ chức khác khiến tôi ít nhiều lung lay, tất nhiên đi xa lập nghiệp đối với tôi trong tương lai quan trọng lắm chứ, nếu thành công sẽ có tài chính đều đặn và rất nhiều hàng tháng. Nhưng thực sự, đó là câu chuyện trên đỉnh núi khác. Đúng vậy! Là đỉnh núi khác. Còn đỉnh núi tuyết của tôi, nó không phải! 

Như vậy, tính đến thời điểm hiện tại, đây là câu hỏi tôi cần trả lời: Tố chất cần có của một người tiên phong là gì? 

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2022

Có những ngày mệt mỏi

Tôi tạm thời đang thử việc tại công ty mới, chuyên về mảng phân phối điều hoà cho dự án, kể cả bán thương mại nhỏ lẻ. Thực ra, đây là một công ty của chú, chồng của cô ruột. Mà khi từ bỏ một công ty website, thiên về dịch vụ (mà cũng chẳng phải như vậy, vì tôi làm nhân viên hành chính-hợp đồng) sang hẳn một lĩnh vực khác (bán sản phẩm điều hoà- làm nhân viên kinh doanh), tôi cũng không biết mình nghĩ gì khi đó nữa. Mình còn trẻ còn nhiều thời gian chăng? Hay tương lai mà người gọi tôi về vẽ ra quá đẹp? Hoặc hoàn cảnh hiện tại của gia đình tôi, sức khoẻ của ba dần suy yếu khiến tôi có suy nghĩ phải vươn ra mà thực sự chưa biết vươn ra vì cái gì? Bạn Huy của tôi bên Canada hiện tại đã học xong 8 năm gian khổ và đi làm công ty xây dựng, mua nhà, mua xe, chắc sớm cưới vợ thôi, còn tôi thì...Chung quy, bản thân là một mớ hỗn độn và chẳng thứ nào ra thứ nào, biết nhiều nhưng chuyên nghiệp thì chẳng bao nhiêu. Mà đáng ra, tuổi như tôi, năng lực như tôi, phải ở một đẳng cấp khác mới phải. Quay ngược lại vấn đề, nhiều câu hỏi đã được đặt ra. Có thể do bản thân còn nhiều tự ti, có thể là vậy. Vì mỗi hành trình tôi đi đều mang một màu sắc riêng mà mình để lại dấu ấn riêng cho mỗi hành trình đấy. Nghĩa là, tôi không phải loại người vô dụng, thậm chí, bỏ đúng vào môi trường, sẽ phát triển lên hơn nữa. 


Nhưng, cái tôi cần bây giờ không phải là một môi trường mà ở đó tôi làm thuê nữa, tôi từng nói "chắc mọi thứ chưa phải lúc" và cứ đi dạy, đi làm qua ngày như vậy. Cho đến cả khi học TESOL. Nhưng đến thời điểm này, khi về làm cho một công ty hàng hoá và giao tiếp với dân kinh doanh, cụ thể là được nhận nhiều tư tưởng và kinh nghiệm từ chú, tôi như mở mang ra và cảm nhận rằng đã đến lúc để làm mọi thứ mình tích luỹ bấy lâu nay. Có thể là làm tiếp tại công ty và tìm hướng phát triển trong đấy. Cũng có thể là mở trung tâm luyện thi và vào một trường nào đó dạy nghiêm túc. Nhưng suy cho cùng, việc tôi vào một công ty và chuyển sang một ngành mới hoàn toàn khiến tôi mở-mang-đầu-óc. Tôi cảm nhận rằng bấy lâu bản thân đã tự gò ép mình quá nhiều mà quên đi rằng, hãy cứ xả hết những thứ mình khá, mình giỏi, đẩy nó lên giới hạn với một sự tự tin và hết mình với cuộc chơi. 

"Ở đâu thì cũng sẽ phát triển nhé!". Tôi hay dành tặng lời khuyên ấy cho những người khác, lẽ nào, tôi đang bị vướng trong mớ bòng bong mà chính mình tạo ra? Chi bằng rõ ràng, quyết đoán, giải phóng mình và làm điều mình thích có phải tốt hơn không? 

Tôi rất thích biểu tượng hoặc tranh về những ngọn núi, đặc biệt là những ngọn núi lúc xế chiều, vàng và đỏ rực, hoặc những ngọn núi xanh dương thẫm, một bên phủ đầy tuyết, bên còn lại để lộ ra những phiến đá sắc và vững trãi, như ai đó đang sơn dở ngọn núi ấy vậy. Tôi nghĩ sở thích này phản ánh một điều gì đó nơi bản thân mình mà giờ này tôi vẫn đang tìm kiếm. 



Thứ Tư, 12 tháng 1, 2022

DẤU ẤN TRÊN MỖI CHẶNG ĐƯỜNG

Đến thời điểm này, để mà nói tôi vẫn ổn, thì đó là nói dối. Dù vẫn biết, trên chặng đường đời nhiều biến cố, có những chuyện xảy ra không thể tránh khỏi. Hôm nay mình nhìn thấy người khác gặp phải chuyện xui, biết đâu ngày mai sẽ là mình. Vậy nên những khó khăn lúc này dạy tôi một điều rằng: mọi thứ chỉ mang tính tương đối, không thể viên mãn trọn vẹn. Vậy sống sao cho đáng bây giờ? Làm gì để cuộc sống thêm ý nghĩa bây giờ? 


"Dù vẫn biết, trên chặng đường đời nhiều biến cố, có những chuyện xảy ra không thể tránh khỏi"

Chú tôi từng nói "Mỗi cuộc chơi không quan trọng thắng thua, ta chỉ cần xuất hiện đúng lúc và để lại dấu ấn". Tôi nghĩ mãi và nghiệm ra trong nhiều trường hợp, câu nói ấy đúng. Tôi có lẽ đã học hết cấp 2 mà chẳng cảm thấy ấn tượng với thầy cô nào. Trong một buổi tối mưa gió, sau khi học thêm tại nhà thầy Toán, ba tôi bận việc nên đến đón trễ. Ngồi chờ mãi đến khi đám bạn về hết, chỉ còn tôi và thầy ở lại, thầy cũng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra về. Sau một hồi hỏi thăm, thầy quyết định chở tôi về mặc dù lúc ấy đang mưa lớn, từ Gò Vấp về đến Quận 12 cũng phải hơn chục cây. Năm đó là 2009, quãng đường tương đối xa đối với chiếc xe dream của thầy nhưng thầy vẫn chở tôi về tận nhà, chào và hỏi thăm gia đình tôi. Được biết mẹ đau bao tử, lâu lâu thầy vẫn hỏi về bệnh tình của mẹ. Tôi ra trường, 7 năm sau mới mò ra được Facebook của thầy và kết bạn, thầy vẫn nhớ và hỏi thăm mẹ tôi mặc dù bệnh của mẹ đã đỡ từ lâu. Ngồi nghĩ lại, tôi tự hỏi: Do điều ấy chưa bao giờ thầy làm, nên ấn tượng và nhớ mãi? Hay thầy có trí nhớ cực kỳ tốt? Đến mãi bây giờ, khi gặp lại và ngồi nhậu với thầy như hai người đàn ông đã lớn, tôi mới thấy thầy tôi đã già đâu. Những năm tháng ấy là quãng thời gian đầu sự nghiệp của thầy và tôi đã để lại ấn tượng về một cậu học sinh chăm chỉ, hiền lành, gia đình khó khăn khiến thầy nhớ mãi. 


"Mỗi cuộc chơi không quan trọng thắng thua, ta chỉ cần xuất hiện đúng lúc và để lại dấu ấn"

Ấn tượng đến từ nhiều khía cạnh khác nhau, nhưng Dấu ấn- điều thành công một người làm được, mang tính cố gắng và có mục đích hơn nhiều. Cuộc sống là những cuộc chơi nhỏ. Mình làm chủ nó bằng cách để lại những dấu ấn khác nhau, mọi người sẽ ghi nhớ tên mình và điều mình làm. Biết lượng sức mình và phát huy khả năng của mình đúng lúc, ta sẽ tạo nên dấu ấn. Một ngày bình thường, bạn tôi đến bãi giữ xe như mọi người, xếp xe ngay ngắn và đi lên lầu, bắt đầu làm việc. Còn tôi, đến nơi và chợt nhận thấy bác bảo vệ cần mẫn xếp những chiếc xe chưa ngay hàng thẳng lối lại với nhau, tỏ vẻ bực bội vì ý thức để xe của mọi người. Tôi dựng lại xe của mình. Hôm sau bác nhớ tôi, bác ấn tượng tôi luôn để xe chỗ ấy ngay ngắn nhất có thể. Hôm sau nữa tôi mua 1 ly cà phê và nói rằng bác mệt rồi uống chút cà phê cho tỉnh táo còn làm việc. Chỉ vậy thôi, mỗi lần đến, bác đều chỉ cho tôi lối vào giữ xe và dành cho tôi một chỗ đẹp nhất để xe không bị trầy xước mỗi khi hầm để xe trở nên đông đúc. Mỗi lần đến và ra về tôi đều chào bác, 2 giây. Bác đã ấn tượng tôi, còn tôi đã để lại dấu ấn trong lòng bác. Có thể nói đó là một sự thành công nho nhỏ nếu tôi không phô trương. Những hành động nhỏ ấy, với những người khác nhau, ở trong những tình huống khác nhau, tạo nên cho chúng ta những dấu ấn riêng trong lòng họ. Khi gặp lại ta, họ sẽ nhớ mãi. Những dấu ấn khi gặp đúng thời điểm sẽ tạo nên những thành công lớn sau này.


"
Biết lượng sức mình và phát huy khả năng của mình đúng lúc, ta sẽ tạo nên dấu ấn"

Tình yêu đến cùng những ấn tượng, điều đó tương tự, hai người nếu có những ấn tượng tốt và cảm thấy mến nhau, lâu dần sẽ đến được với nhau, còn việc sau này, lúc ấy tìm hiểu thêm sẽ khác. Tuy nhiên, ta có thể để lại dấu ấn trong lòng người thương bằng những hành động nhỏ như trên mà sau này, có những câu chuyện thú vị được kể lại mà mỗi lần được nghe, ta lại nở mũi không chừng. Tính tôi vốn nóng nảy, lúc vui thì rất nhanh miệng, phản xạ rất hay và dí dỏm, thậm chí sâu sắc khiến người nghe cảm thấy ít nhiều tâm đắc. Nhưng với em, tôi luôn điềm đạm, lạc quan, vui tươi hài hước nhưng thể hiện sự chân thành, ít đùa giỡn. Có lẽ một phần, tôi đã trải qua một chuyện tình dài và kết thúc trong đau khổ. Tôi muốn người sau được thoải mái hơn và dành cho người đó nhiều phần hiền dịu trong tâm hồn hơn. Hôm nay, sau những biến cố và những ngày tươi đẹp cùng nhau, em nói rằng "Anh luôn là điểm tựa của em. Lúc nào cũng lạc quan. Em luôn có cảm giác an toàn an tâm khi ở cạnh anh". Đó chẳng phải là một thành tựu đáng ghi nhận trong lòng hay sao? Tôi không biết sau này em sẽ thất vọng về tôi bao nhiêu lần, chỉ cần tôi luôn là chính mình. Tôi sẽ vượt qua những thử thách cùng em. 

"Tôi muốn người sau được thoải mái hơn và dành cho người đó nhiều phần hiền dịu trong tâm hồn hơn"

Tôi biết hiện tại, mình còn một con đường dài để đi, phải thoát ra khỏi vũng lầy lười nhác, phải mở được cánh cổng sang chân trời mới tươi đẹp hơn, khiến bản thân khá hơn, kiếm tiền, dìu dắt anh em, là điểm tựa của gia đình và người thân. Nhưng trên hết, tôi cần giữ tinh thần lạc quan và tư duy tích cực. Thắng không kiêu, bại không nản. Khóc không giải quyết được gì, chỉ rơi lệ vì tính mạng và sức khỏe. Manner maketh man- Phong thái làm nên người đàn ông.



Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2021

CHỈ CẦN ĐI VỚI NHAU

Có những mối quan hệ, một ngày mở mắt thức dậy đã không còn, có những người bạn cười nói vui vẻ, phút chốc trở mặt rời xa nhau. Dẫu biết người tử tế còn rất nhiều, nhưng họ tử tế với ai lại là chuyện khác. Có những thứ xấu xa bắt buộc phải xuất hiện để làm tiền đề cho những điều tốt đẹp phía sau- triết lý này mấy ai hiểu thấu. Làm người tốt dễ lắm, cứ cho đi thôi là xong, chẳng cần nhận lại gì, ai thương mình, họ cúi đầu cảm tạ, hoặc sẽ phũ phàng dứt áo ra đi. Trước giờ chúng ta luôn được nhìn thấy những câu chuyện mà đặt mình vào vị trí người khác mới có thể hiểu được. Tuy nhiên, ít câu chuyện nào nói rằng: đặt bản thân vào rồi chắc gì đã hiểu ai? Người còn chưa hiểu mình, huống hồ là ta! Vậy nên mới có người nói rằng: "Biết mình biết ta". Chẳng ai lại nói "Hiểu mình hiểu ta" cả. Biết là nhận thức, hiểu là suy luận. Chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức 'biết' thôi. Những người yêu nhau họ thường gọi là "tìm hiểu nhau", hoặc quen biết nhau, ngay cả vợ chồng chung sống lâu năm càng phải rõ giữa 'hiểu' và 'biết'. 


'biết' và hiểu

Tôi từng tranh cãi với bạn bè về tình yêu, rằng yêu một người hay thương một người là cần nhiều sự tinh tế, là hiểu người đó nghĩ gì, là trở thành tri kỷ tâm giao. Một người yêu hoàn hảo nên có những điều đó. Sau cùng nhận ra, ở phạm trù 'con người', ta không thể thoải mái làm điều đó. Không có một con người nào sinh ra ngẫu nhiên gắn với một người khác qua 'tiếng sét ái tình' cả. Cách giải thích đơn giản nhất là bản thân họ xuất phát ra điều đó. Điều đó là gì nhỉ? 'tiếng sét' ư? Không hẳn. Đó là sự hy sinh, đó là tất cả lòng tốt của một người , dành cho người mà họ muốn dành- như đã nói ở trên- cho đi và không mong nhận lại. Và người đón nhận điều đó- tất nhiên- có quyền từ chối hoặc nhận nó với một tâm trạng: biết ơn vì mình cũng muốn làm điều tương tự, hoặc tạm bợ và không đánh giá cao. Cuối cùng, bạn biết rồi đấy, theo định luật Murphy: “cái gì xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra”. 



"cái gì xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra ở tình huống xấu nhất"

Việc biết một điều, một tính cách của ai đó, hoặc thậm chí hiểu một người nào đó, và vẫn cố tình để xảy ra thứ trái ý họ, suy cho cùng bắt nguồn từ câu nói "có những thứ xấu xa bắt buộc phải xuất hiện". Đó là điều ba mẹ ta đã làm bấy lâu nay, điều thầy cô vẫn thường hay làm, mà ta không nhận ra hoặc không tuân theo và cho đó là việc làm hay ho. Ba mẹ cũng rất di dỏm, hài hước, cũng có tuổi thơ dữ dội như chúng ta, nhưng sao trong mắt ta họ như những tượng đài, những vị Phật sống? Họ đã phải làm vậy, họ buộc phải làm vậy từ lúc ta sinh ra đến khi ta có đủ nhận thức để lật ngược lại mọi vấn đề. Những thứ ta cho là xấu xa mà ba mẹ cố gắng nhồi nhét vào đầu chúng ta, thực ra giúp ta sinh tồn trong tương lai. Ba dặn ra đường gặp chuyện bất bình né ra. Mẹ bảo thấy con gái không biết điều đừng dính vào. Nhưng chúng ta thường phản ứng ngược lại, thấy đánh nhau lao vào can và bị đánh luôn. Thấy con gái xinh xắn ngọt ngào là mê như điếu đổ. Ba mẹ đã và đang "biết" rằng mình thường hay làm gì, họ không "hiểu" thậm chí không cần "hiểu" ta nghĩ gì, vì dù sao ta cũng sẽ làm những điều mà họ "biết"...và họ tìm cách bảo vệ chúng ta.

Nghe hay không nghe thì tuỳ, chỉ cần vẫn đi với nhau. Triết lý đơn giản nhưng những người trẻ khó có thể làm, họ có thể bức xúc với bạn bè, người yêu, gia đình...rồi tuyệt giao. 

CHUẨN BỊ CHO PHẦN CỦA MÌNH

Niềm hân hoan trong ngày đầu năm 2024 của tuổi 30 khiến tôi muốn ngồi viết vài dòng. Thứ nhất hân hoan vì xung quanh bạn bè, anh em dần có g...